Siêu Học Hỏi là gì?
Là nhà lãnh đạo, bạn luôn phải đặt mình trong trạng thái thách thức nguyên trạng, tìm tòi và giải quyết các vấn đề mới luôn xuất hiện.
motphantram


Siêu Học hỏi cấu thành từ ba nội dung :
1) Học hỏi liên tục không ngừng nghỉ và xem đây là điều "tất yếu"
Học hỏi cái mới là một tiến trình thường xuyên liên tục và đó phải là phần thiết yếu trong cuộc sống của chúng ta. Bạn hiểu biết hơn và tích luỹ kinh nghiệm năm nay nhiều hơn so với năm trước hay năm trước nữa. Nhưng học hỏi liên tục không phải là thụ động ngồi chờ những thứ mới mẻ tìm đến với bạn, mà bạn phải chủ động tìm kiếm những kiến thức mới, con người mới và những ý tưởng mới, và đó chính là sự khác biệt trọng yếu giữa học hỏi thông thường và học hỏi liên tục.
Việc học nói chung diễn ra dưới một vài hình thức:
Thứ nhất là học tập truyền thống, nghĩa là bạn được dạy theo một cấu trúc mang tính hệ thống, ví dụ học trong trường lớp.
Thứ hai là học tập phi truyền thống, nghĩa là thiên về hướng tự học nhưng cũng theo một chương trình có cấu trúc nào đó. Ví dụ phần mềm trên điện thoại, podcast , giáo trình, sách hướng dẫn...
Thứ ba là học tập tự nhiên, tự đúc kết thông qua hành động và kinh nghiệm. Ví dụ, hãy nghĩ xem bọn trẻ học chơi trò chơi đuổi bắt như thế nào? Không có giáo trình hay chứng chỉ gì cho các trò chơi này, bọn trẻ đơn giản học bằng cách chơi và tích luỹ kinh nghiệm. Trong môi trường công sở, điều này giống như có một cuộc nói chuyện với đồng nghiệp hay thụ đắc một vài tư tưởng nào đó từ nền tảng hợp tác trong công ty của bạn. Kiểu học tập này cũng là học tập có chủ đích.
Trong vai trò cá nhân của mình, hầu như chúng ta nói chung không thể kiểm soát được cách học truyền thống. Điều này có nghĩa là đối với các nhà lãnh đạo tương lai, học tập phi truyền thống và học tập kinh nghiệm là hai thành phần thiết yếu, cũng có nghĩa là bạn cần phải có trách nhiệm và khả năng giải trình cao hơn về việc học của riêng bạn. Tự nghiên cứu cái mới bằng thời gian cá nhân, xem các buổi TED Talk để học những khái niệm hay ý tưởng mới, mở podcast để nghe tư tưởng của các nhà lãnh đạo kinh doanh khác và cả việc dành thời gian uống một tách cafe trò chuyện cùng đồng nghiệp...
Chúng ta thường học hỏi nhiều hơn trong tiệm cafe so với trong lớp học. Chúng ta tìm ra phương pháp làm việc hiệu quả bằng cách học tập phi truyền thống: trao đổi với người khác, thử và sai, hay đơn giản là chọn làm việc cùng người hiểu biết hơn ta. Học tập truyền thống chỉ bằng 10-20% so với những gì nhân viên học hỏi trong công việc
2) Áp dụng những gì bạn đã học
Bộ phận cấu thành thứ hai của siêu học hỏi liên tục là áp dụng những gì bạn đã học. Suy cho cùng, thật tuyệt vời khi học được điều gì đó mới mẻ nhưng trong môi trường kinh doanh điều bạnh học sẽ không hữu ích gì trừ phi bạn thực sự áp dụng nó. Có nhiều cách áp dụng khác nhau.
Ví dụ bạn từng xem một video hay tham dự vài khoá đào tạo về tự động hoá quy trình làm việc. Vậy bạn có thể áp dụng những gì bạn học được vào việc truy xuất thông tin, copy và paste chúng vào các tài liệu khác nhau không?
Hay bạn vừa đọc hoặc tham dự khoá học về chủ đề sự thấu cảm hay tự nhận thức, bạn có thực sự áp dụng những kiến thức ấy trong khi làm việc với khách hàng hay trong những tình huống căng thẳng với nhân viên của bạn hay không?
Bạn từng học cách tăng cường sức khoẻ bằng việc ngủ đủ 8 tiếng buổi tối từ 22h đến 6h sáng hôm sau, vậy 21h bạn có đủ dũng khí để rời xa các thiết bị điện tử như điện thoại, tivi nhằm có thể sẵn sàng chìm vào lúc 22h tối hay không?
Tất cả những gì bạn học chỉ là "lý thuyết" nếu không thể áp dụng vào thực tế.
3) Đo lường những gì bạn đã áp dụng và cải thiện chúng
Cuối cùng, khi đã áp dụng những gì bạn học vào thức tế, những người xung quanh bạn có nhận ra những thay đổi hay không? Bản thân bạn có nhận ra hay không? Nếu có thì những thay đổi đó là tích cực hay tiêu cực? Nếu tiêu cực thì lý do tại đâu? Bạn hiểu sai về kiến thức mình đã học ? Hay bạn đã hiểu đúng nhưng áp dụng sai ? Hay bạn đã hiểu đúng , áp dụng đúng, nhưng vẫn chưa đủ ? Nếu tích cực thì có cách nào để có thể "better" hơn nữa không? Luôn tự có những mức đo lường về hiệu quả mình đã đạt được.
Nên nhớ: bạn chỉ có thể cải thiện những thứ có thể đo lường được
Tấm gương điển hình về một gia đình học tập suốt đời
Khi nói về việc trở thành người siêu học hỏi liên tục, tôi (tác giả) thường nghĩ về gia đình mình.
Tôi xuất thân từ một gia đình di cư. Cha mẹ tôi (và những người xung quanh) đều không hề biết nhau dù họ sống rất gần nhau. Cả hai di cư từ nước cộng hoà Georgia vào cuối những năm 1970. Họ rời quê hương vì bị buộc tội là người Do Thái. Khi mẹ tôi và gia đình rời Georgia, họ được phép mang theo mỗi người 200 đô la và phải để lại toàn bộ giấy tờ tuỳ thân ở lại. Họ lén bỏ kỷ vật gia truyền nhỏ xíu - một viên kim cương - vào chuôi một con dao để mang theo. Cha tôi thì để lại gia đình phía sau và một mình rời khỏi Georgia, với nhận thức rõ ràng rằng ông có thể không bao giờ gặp lại họ lần nữa. Thực tế là, ông đã không bao giờ gặp lại mẹ và anh trai mình sau đó. Ông chỉ gặp lại cha ông một lần khi ông sang Los Angeles. Chị gái ông cuối cùng cũng được định cư tại Mỹ.
Họ mất vài tuần đi từ Georgia sang Vienna. Sau đó họ tới Ý và lưu lại trong mười tháng. Ý là nơi cha mẹ tôi gặp nhau. Để kiếm sống, họ mua bán vật tư thiết bị máy ảnh, đồ tơ lụa và những con búp bê Nga ngoài chợ trời. Từ Ý cha tôi đi New Jerrsey, Hoa Kỳ; còn mẹ tôi sang Úc. Mẹ tôi vào đại học và ông bà ngoại tôi ra sức tìm việc làm. Họ đã làm nhiều công việc khác nhau. Cả hai từng làm lao công tại một nhà máy sản xuất Chocolate; ông tôi từng làm tài xế Taxi, rồi làm nhạc công. Bà tôi sau đó làm người phục vụ và bán hàng tại một cửa hàng đồ nguội. Cuối cùng bà trở thành giáo viên dạy sử và dạy tiếng Nga.
Trong khi đó, cha tôi bắt được "American dream - giấc mơ nước Mỹ" và khao khát sang Hoa Kỳ. Cuối cùng ông đã đến được đây và ổn định cuộc sống của mình tỏng khi mẹ tôi ở Úc chờ đợi từng cánh thư trong hơn hai năm trời (lúc đó tôi chưa tồn tại trên dời). Dù ước mơ của ông là sống ở Los Angeles, nhưng rốt cuộc ông lại đến New Jersey và bắt đầu tìm việc như một kỹ sư được đào tạo bài bản. Vấn đề lớn nhất của ông là không nói được tiếng Anh và cũng chẳng biết gì về văn hoá hay xã hộ Mỹ.
Ở New Jersey, ông sống tại khu vực của người có thu nhập thấp và ông đã cố ý chọn một khi không có người nói tiếng Nga nhằm tự ép mình phải học tiếng ANh để tồn tại. Hằng tháng trời ông liên tục xem các show truyền hình Johnny Carson và Merv Griffin với cuốn từ điển Anh - Nga trên tay để ông có thể hiểu và thực hành. là kỹ sư nên ông cố tìm đọc các sách kỹ thuật, tất nhiên với sự trợ giúp đắc lực của cuốn từ điển. Ông bỏ ra hơn tám tiếng mỗi ngày trước gương để tập phát âm. vì rằng, chỉ biết từ vựng không thôi thì chưa đủ, ông còn phải phát âm dúng mà không bị pha giọng Nga nặng. Ông cũng dành thời gian học hỏi về những người nổi tiếng trên TV để hiểu văn hoá và xã hộ Mỹ. Ông cũng dành thời gian hằng ngày để tập viết vì thời đó máy vi tính chưa thịnh hành như bây giờ. Ông cố hết sức để sống theo văn hoá và lối sống Mỹ. Mẹ tôi cũng thế, bà theo ngành triết học tại đại học Melbourne, Úc, và học tiếng Anh bằng cách học thuộc lòng và hát những bài hát phổ biến của Mỹ. Em gái bà - tức dì Irena của tôi - vào học lớp một mà một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết! Dì ấy thường xuyên bị bắt nạt cho tới khi có thể nói chuyện bằng tiếng Anh với lũ trẻ người Úc cùng trang lứa.
Chuyện đó xảy ra từ thời mà Internet và tất cả những công cụ, thiết bị tuyệt vời chưa xuất hiện đại trà như trong cuộc sống chúng ta ngày nay. Cha tôi là một người siêu học hỏi liên tục kiểu cũ. Ông từng kể với tôi rằng ông đã phải dành dụm bao nhiêu tiền để bay tới Los Angeles dự phỏng vấn. Sau khi đến được công ty, cô thư ký bảo ông rằng người quản lý hẹn ông phỏng vấn hiện đang đi nghỉ mát. Cha tôi có vô số kinh nghiệm kiểu bị chơi trò cút bắt như thế trong cuộc sống mới tại Mỹ. Cuối cùng, ông đến phỏng vấn tại một công ty khác và với vốn tiếng Anh như bổ củi và đầy âm sắc Nga, ông đã trả lời tất cả câu hỏi bằng khả năng tốt nhất của mình. Sau cuộc phỏng vấn, người đàn ông ngồi bên kia bàn nói: "Cảm ơn anh đã dành thời gian tới đây phỏng vấn, chúng tôi sẽ liên lạc với anh sau". Đến nước này cha tôi không còn chịu đựng được sự xô đẩy của dòng đời nữa, ông đứng phắt dậy và nói: "Không, ông phải trả lời tôi ngay bây giờ! Ông đã phỏng vấn và hỏi tôi đủ mọi thứ, ông phải biết rõ là ông sẽ nhận tôi hay không chứ!". Nhà tuyển dụng "đứng hình" trong một phút và rồi chìa tay về phía ông và nói: "Chúc mừng anh, anh đã được nhận". Hoá ra người phỏng vấn cha tôi là chủ tịch và là chủ công ty đó. Ông ấy thích sự thật thà, quyết đoán và khát khao cháy bỏng được làm việc và cống hiến của cha tôi.
Đến tận hôm nay cha mẹ tôi vẫn bắt bản thân họ tiếp tục học hỏi. Các giá trị cá nhân mà họ xây đắp và theo đuổi là có một cuộc sống được cải thiện, phải triển và học hỏi mỗi ngày. Cả hai người đã truyền cảm hứng cho tôi trở thành một người học hỏi suốt đời. Cha tôi vẫn giữ cuốn từ điển ngày xưa bên mình để nhắc nhở bản thân học hỏi cái mới và phát triển bản thân hằng ngày. Thỉnh thoảng ông cũng dùng nó để tra từ mới. Mẹ tôi thì thường xuyên đọc những quyển sách mới xuất bản, tham dự các hội thảo và du lịch vòng quanh thế giới với mong muốn có thêm các kinh nghiệm và tri thức mới. Vài năm trước bà đã quay lại giảng đường để trở thành nhà tư vấn hôn nhân gia đình sau khi dành hầu hết sự nghiệp làm một nhà lập trình máy tính. Bà từng sống rất cơ cực vì thế bà quyết định rằng dó là lúc để thay đổi. Cha mẹ tôi chưa bao giờ ngừng tìm kiếm và tích luỹ thêm kiến thức, và tôi cũng thế
Để lại ý kiến của bạn về bài viết này
Tôi rất vui và cũng rất welcome những ý kiến đóng góp của bạn để bài viết được đa chiều hơn.
My phone
+84888111100
My email
daoxuanloc.buh@gmail.com