Chương 1
motphantram
CÁCH ĐỌC QUYỂN SÁCH NÀY - LƯU Ý
Khi bạn đọc phần chữ màu đen , nghĩa là đây chính là phần nguyên bản của tác giả
Khi bạn đọc tới phần chữ màu xanh, nghĩa là đây là bản dịch và sự hiểu nghĩa của CÁ NHÂN TÔI. Có thể tôi hiểu sai, chỉ mang tính chất tham khảo
Khi bạn đọc đến phần chữ đỏ, nghĩa là đây là phần tôi note lại những từ vựng tiếng Anh mà tôi chưa biết, hoặc cần nhắc lại , hoặc những ngữ pháp tiếng Anh tôi cần học
CHAPTER ONE : I SHOULD HAVE BEEN A STATISTIC
We found hell in a beautiful neighborhood. In 1981, Williamsville offered the tastiest real estate in Buffalo, New York. Leafy and friendly, its safe streets were dotted with dainty homes filled with model citizens. Doctors, attorneys, steel plant executives, dentists, and professional football players lived there with their adoring wives and their 2 kids. Cars were new, roads swept, possibilities endless. We’re talking about a living, breathing American Dream. Hell was a corner lot on Paradise Road. Chúng tôi đã tìm thấy địa ngục trong một khu phố đẹp đẽ. Vào năm 1981, Williamsville là nơi cung cấp bất động sản ngon nhất ở Buffalo, New York. Với những con phố rợp bóng cây và thân thiện, nơi đây có những con đường an toàn được điểm xuyết bởi những ngôi nhà xinh xắn đầy người dân mẫu mực. Các bác sĩ, luật sư, giám đốc nhà máy thép, nha sĩ và các cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp sống ở đó cùng với những người vợ yêu quý và hai đứa con của họ. Xe cộ đều mới, đường xá được dọn dẹp, và cơ hội thì vô tận. Chúng ta đang nói về một giấc mơ Mỹ đang sống và thở. Địa ngục là một khu đất ở góc đường Paradise.
That’s where we lived in a two-story, four-bedroom, white wooden home with four square pillars framing a front porch that led to the widest, greenest lawn in Williamsville. We had a vegetable garden out back and a two-car garage stocked with a 1962 Rolls Royce Silver Cloud, a 1980 Mercedes 450 SLC, and, in the driveway, a sparkling new 1981 black Corvette. Everyone on Paradise Road lived near the top of the food chain, and based on appearances, most of our neighbors thought that we, the so-called happy, well-adjusted Goggins family, were the tip of that spear. But glossy surfaces reflect much more than they reveal. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà gỗ trắng hai tầng, bốn phòng ngủ với bốn cột vuông tạo khung cho hiên trước, dẫn đến một sân cỏ rộng nhất và xanh nhất ở Williamsville. Chúng tôi có một vườn rau ở phía sau và một gara hai xe được trang bị một chiếc Rolls Royce Silver Cloud năm 1962, một chiếc Mercedes 450 SLC năm 1980 và, ở lối vào, một chiếc Corvette đen mới tinh năm 1981. Mọi người trên đường Paradise sống gần như ở đỉnh cao của xã hội, và dựa trên vẻ bề ngoài, hầu hết hàng xóm của chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi, gia đình Goggins được gọi là hạnh phúc và điều chỉnh tốt, là đỉnh cao của sự thành công. Nhưng bề mặt bóng bẩy phản ánh nhiều hơn những gì nó tiết lộ.
They’d see us most weekday mornings, gathered in the driveway at 7 a.m. My dad, Trunnis Goggins, wasn’t tall but he was handsome and built like a boxer. He wore tailored suits, his smile warm and open. He looked every bit the successful businessman on his way to work. My mother, Jackie, was seventeen years younger, slender and beautiful, and my brother and I were clean cut, well dressed in jeans and pastel Izod shirts, and strapped with backpacks just like the other kids. The white kids. In our version of affluent America, each driveway was a staging ground for nods and waves before parents and children rode off to work and school. Neighbors saw what they wanted. Nobody probed too deep. Họ thường thấy chúng tôi vào hầu hết các buổi sáng trong tuần, tập trung ở lối vào lúc 7 giờ sáng. Bố tôi, Trunnis Goggins, không cao nhưng rất điển trai và có dáng vóc như một võ sĩ. Ông mặc những bộ suit vừa vặn, nụ cười ấm áp và thân thiện. Ông trông đúng là một doanh nhân thành đạt trên đường đến công sở. Mẹ tôi, Jackie, trẻ hơn mười bảy tuổi, thanh mảnh và xinh đẹp, còn anh trai và tôi thì gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề trong quần jeans và áo sơ mi pastel của Izod, đeo ba lô giống như những đứa trẻ khác. Những đứa trẻ da trắng. Trong phiên bản của chúng tôi về nước Mỹ giàu có, mỗi lối vào là một sân khấu cho những cái gật đầu và vẫy tay trước khi cha mẹ và các con lên đường đi làm và đi học. Các hàng xóm thấy những gì họ muốn thấy. Không ai tìm hiểu quá sâu.
Good thing. The truth was, the Goggins family had just returned home from another all-nighter in the hood, and if Paradise Road was Hell, that meant I lived with the Devil himself. As soon as our neighbors shut the door or turned the corner, my father’s smile morphed into a scowl. He barked orders and went inside to sleep another one off, but our work wasn’t done. My brother, Trunnis Jr., and I had somewhere to be, and it was up to our sleepless mother to get us there. May thay, sự thật là gia đình Goggins vừa trở về nhà sau một đêm trắng ở khu vực kém an ninh, và nếu đường Paradise là Địa ngục, thì điều đó có nghĩa là tôi sống với chính Quỷ dữ. Ngay khi hàng xóm đóng cửa hoặc rẽ qua góc đường, nụ cười của bố tôi biến thành một cái cau mày. Ông hét lệnh và vào trong nhà ngủ tiếp, nhưng công việc của chúng tôi chưa xong. Anh trai tôi, Trunnis Jr., và tôi còn có nơi khác phải đến, và mẹ không ngủ của chúng tôi phải lo liệu đưa chúng tôi đến đó.
I was in first grade in 1981, and I was in a school daze, for real. Not because the academics were hard—at least not yet—but because I couldn’t stay awake. The teacher’s sing-song voice was my lullaby, my crossed arms on my desk, a comfy pillow, and her sharp words—once she caught me dreaming—an unwelcome alarm clock that wouldn’t stop blaring. Children that young are infinite sponges. They soak up language and ideas at warp speed to establish a fundamental foundation upon which most people build lifelong skills like reading and spelling and basic math, but because I worked nights, I couldn’t concentrate on anything most mornings, except trying to stay awake. Tôi học lớp một vào năm 1981, và tôi thực sự như đang trong cơn mê ở trường. Không phải vì việc học quá khó—ít nhất là chưa—mà bởi vì tôi không thể thức được. Giọng hát của cô giáo như ru tôi vào giấc ngủ, với đôi tay khoanh lại trên bàn như một chiếc gối êm ái, và những lời nói sắc bén của cô—một khi cô bắt gặp tôi đang mơ mộng—là một chiếc đồng hồ báo thức không ngừng kêu inh ỏi. Trẻ nhỏ như vậy là những miếng bọt biển vô hạn. Chúng hấp thụ ngôn ngữ và ý tưởng với tốc độ ánh sáng để tạo dựng nền tảng cơ bản, từ đó hầu hết mọi người xây dựng các kỹ năng suốt đời như đọc, viết chính tả và toán cơ bản, nhưng vì tôi phải làm việc đêm, tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì vào buổi sáng, ngoại trừ cố gắng thức tỉnh.
Recess and PE were a whole different minefield. Out on the playground staying lucid was the easy part. The hard part was the hiding. Couldn’t let my shirt slip. Couldn’t wear shorts. Bruises were red flags I couldn’t show because if I did, I knew I’d catch even more. Still, on that playground and in the classroom I knew I was safe, for a little while at least. It was the one place he couldn’t reach me, at least not physically. My brother went through a similar dance in sixth grade, his first year in middle school. He had his own wounds to hide and sleep to harvest, because once that bell rang, real life began. Giờ ra chơi và thể dục là một bãi mìn hoàn toàn khác. Trên sân chơi, việc tỉnh táo là phần dễ dàng. Phần khó khăn là việc che giấu. Không thể để áo tôi bị tụt. Không thể mặc quần short. Những vết bầm là những dấu hiệu đỏ mà tôi không thể để lộ, vì nếu tôi làm, tôi biết rằng mình sẽ bị đánh nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, trên sân chơi và trong lớp học, tôi biết mình an toàn, ít nhất là trong chốc lát. Đó là nơi duy nhất mà ông ấy không thể chạm tới tôi, ít nhất là về mặt thể xác. Anh trai tôi cũng trải qua một cảnh tương tự trong lớp sáu, năm đầu tiên ở trường trung học cơ sở. Anh ấy có những vết thương riêng để che giấu và giấc ngủ cần lấy lại, vì một khi chuông reo, cuộc sống thực sự bắt đầu.
The ride from Williamsville to the Masten District in East Buffalo took about a half an hour, but it may as well have been a world away. Like much of East Buffalo, Masten was a mostly black working-class neighborhood in the inner city that was rough around the edges; though, in the early 1980s, it was not yet completely ghetto as fuck. Back then the Bethlehem Steel plant was still humming and Buffalo was the last great American steel town. Most men in the city, black and white, worked solid union jobs and earned a living wage, which meant business in Masten was good. For my dad, it always had been.
By the time he was twenty years old he owned a Coca-Cola distribution concession and four delivery routes in the Buffalo area. That’s good money for a kid, but he had bigger dreams and an eye on the future. His future had four wheels and a disco funk soundtrack. When a local bakery shut down, he leased the building and built one of Buffalo’s first roller skating rinks.
Fast-forward ten years and Skateland had been relocated to a building on Ferry Street that stretched nearly a full block in the heart of the Masten District. He opened a bar above the rink, which he named the Vermillion Room. In the 1970s, that was the place to be in East Buffalo, and it’s where he met my mother when she was just nineteen and he was thirty-six. It was her first time away from home. Jackie grew up in the Catholic Church. Trunnis was the son of a minister, and knew her language well enough to masquerade as a believer, which appealed to her. But let’s keep it real. She was just as drunk on his charm.
Trunnis Jr. was born in 1971. I was born in 1975, and by the time I was six years old, the roller disco craze was at its absolute peak. Skateland rocked every night. We’d usually get there around 5 p.m., and while my brother worked the concession stand—popping corn, grilling hot dogs, loading the cooler, and making pizzas—I organized the skates by size and style. Each afternoon, I stood on a step stool to spray my stock with aerosol deodorizer and replace the rubber stoppers. That aerosol stink would cloud all around my head and live in my nostrils. My eyes looked permanently bloodshot. It was the only thing I could smell for hours. But those were the distractions I had to ignore to stay organized and on hustle. Because my dad, who worked the DJ booth, was always watching, and if any of those skates went missing, it meant my ass. Before the doors opened I’d polish the skate rink floor with a dust mop that was twice my size.
Để lại ý kiến của bạn về bài viết này
Tôi rất vui và cũng rất welcome những ý kiến đóng góp của bạn để bài viết được đa chiều hơn.
My phone
+84888111100
My email
daoxuanloc.buh@gmail.com